MS801 – Điều em muốn nói với thầy cô
Bài làm
Thời học sinh ai cũng có bao kĩ niệm buồn vui, giận hờn. Đối với tôi cũng vậy nhưng điều mà làm tôi khắc sâu, không thể phai nhòa trong tâm trí là những ánh mắt, những dòng chữ của người thầy, người cô đã dạy tôi tới ngày hôm nay và điều đó cũng là điểm tựa vững chắc để tôi có thể bước tới con đường sự nghiệp tương lai.
Dù mệt nhọc, nóng bức, mồ hôi chảy dài bên mái tóc nhưng cô vẫn nhiệt tình dạy dỗ, quan tâm từng đứa chúng em trong lớp. Những lần chúng em bị điểm kém, bị cô nhắc nhở, chúng em cảm thấy rất xấu hổ vì đã làm cho thầy cô buồn và thất vọng,…Thầy cô đã truyền dạy không chỉ kiến thức mà còn là cách sống, là đạo lí làm người. Thầy cô đã dáng trọn cuộc đời mình cho chúng em. Vẫn ngày đêm trăn trở với tương lai của những đứa học trò bé bỏng. Thầy cô ơi, có thể đôi lúc chúng em rất lười và bướng bỉnh, những lúc ấy em nào hay biết tóc thầy đã thêm nhiều sợi bạc, mắt cô thì hoen đỏ vì chúng em. Trong sâu thẳm sự nghiêm khắc ấy, chúng em cảm nhận được lòng độ lượng, vị tha, bao dung của thầy và sự ân cần lo lắng của cô.
Đã có nhiều lần em đã mắc lỗi với thầy cô nhưng cái lần làm em nhớ nhất là vào buổi học âm nhac lớp 5. Hôm ấy bài tập đọc nhạc rất dài và khó đọc nên cô đã cho cả lớp đọc đi đọc lại rất nhiều lần. lúc ấy, cả lớp chúng tôi đã tỏ thái không thích và uể oải vì cô bắt các bạn đọc rất nhiều lần. Bỗng dưng tôi dứng dậy và nói to: “Thưa cô, tại sao cô bắt chúng em đọc nhiều lần quá vậy, chúng em không thích đọc đâu” Lúc ấy, bổng cô dứng lặng người lại, đôi mắt cô đỏ lên như muốn khóc. Rồi một lúc sau cô bình tỉnh lại và nói: “Vì bài này khó đọc nên cô mới cho các em đọc nhiều lần để các em nhớ vậy mà tại sao các em lại có thái độ uể oải ,không thích với cô” Biết vậy nhưng tôi và cả lớp vẫn không thích cô làm vậy. Về nhà, tôi kể lại cho mẹ nghe đầu đuôi sự việc, mẹ mới bảo tôi là: “con không nên có thái độ như vậy với cô, cô chỉ muốn tốt cho con nên mới bắt con đọc nhiều lần để con nhớ ngày mai lên trường con nhớ phải xin lỗi cô nha!”. Sáng hôm sau, tôi đến phòng nhạc để tìm cô xin lỗi thì hình như tôi nhận ra giọng cô đã có chút thay đổi. Có lẽ, vì hôm qua cô đã dạy chúng tôi hát rất nhiều lần nên giọng cô mới bị khàn tiếng như vậy. Lúc ấy, tự dưng tôi cảm thấy ân hận và có lỗi với cô rất nhiều. Tôi đã chạy đến bên cô, cúi đầu và xin lỗi cô thì cô xoa đầu tôi và bảo: “ không sao đâu cô không giận em đâu, có lỗi biết nhận lỗi là tốt rồi” Đôi mắt cô nhìn tôi trìu mến và rất dịu dàng.
Đằng sau những nét bút, dòng chữ ấy là một tình thương bao la vô bờ bến của thầy cô dành cho chúng em vậy mà chúng em lại làm cho thầy cô kì vọng rồi thêm thất vọng. Bánh xe thời gian cứ lặng lẽ quay đều, những phút giây ấy đã có biết bao nhiêu lứa học sinh rời mái trường thân yêu này nhưng thầy cô vẫn ở đây dạy biết bao nhiêu thế hệ học sinh khác. Chúng em rất thương thầy cô đã quá vất vả, dẫu thầy cô ốm nhưng không bao giờ bỏ giờ dạy trên lớp. Thương ánh mắt của cô thật buồn, thương những giọt nước mắt lăn dài trên má của cô thầy vì chúng em không ngoan,…Thầy cô cho đi tất cả nhưng chẳng mong nhận ại gì từ chúng em mà chỉ mong chúng em có thể nên người và thành đạt hơn trong cuộc sống này. Ngoài là những người thầy, người cô thầy cô còn là người cha, người mẹ thứ hai trong cuộc đời của chúng em. Thầy cô đã dìu dắt, nâng đỡ cho những bước chân ngây dại của chúng em. Chúng em đã có được một tâm hồn mới, một trái tim biết cảm thông, biết lắng nhe và có tinh thần đoàn kết, một tinh thần vượt khó dù cho có vấp ngã là nhờ công ơn dạy dỗ của thầy cô. Chúng em đã được học ở thầy cô là sự nổ lực không ngừng, thầy cô chính là điểm tựa cho chúng em đứng lên sau vập ngã, gạt đi nước mắt và bước tiếp cuộc đời này.
Thầy cô ơi! Ngày 20/11 sắp đến rồi, em mong thầy cô hãy tha thứ cho em vì tất cả lỗi lầm em đã phạm và em cảm ơn thấy cô vì tất cả những gì thầy cô đã dành cho em. Thời gian ơi xin hãy dừng lại đừng trôi, cho chúng em khoanh tay, cúi đầu lẫn nữa gọi tiếng thầy cô vời tất cả tin yêu.